Quê Hương Hai Tiếng Thân Thương

Mỗi khi nhắc đến quê hương thì trong tôi lại dâng trào một cảm xúc gần gũi, thân quen máu thịt, để khi ra đi lại muốn được trở về.

Chú tôi đi bộ đội năm 17 tuổi. Giải phóng xong, chú ở Đà Nẵng làm việc. Sau 40 năm xa quê, chú thím gầy dựng được một cơ ngơi đáng kể, con cái đã có gia đình tươm tất, sinh hoạt đã có hai khoản lương hưu. Cuộc sống gia đình chú cứ bình lặng trôi không phải lo lắng điều gì. Gần đây, khi gặp nhau là chú lại nói chuyện muốn về quê. Ở quê bây giờ chú chỉ còn cô em gái ruột, vườn tược của ông bà đã bán cách đây rất lâu.

Chú có ý định mua lại một góc vườn cũ, làm căn nhà nhỏ, vừa làm nơi thờ tự và cũng là chốn thỉnh thoảng chú đi về. “Rồi mai này ai cũng sẽ nằm lại nơi chôn nhau cắt rốn. Quê hương có những giá trị riêng mà chẳng nơi nào có được cháu ạ!” – chú trầm ngâm.

Ở xóm trên khu tôi sống cũng vừa có một ông cựu thượng tá công an hồi hương. Dù thoát ly cuối những năm 70 thế kỷ trước, nhưng vườn tược của gia đình ở quê ông không bán cho ai, mà giao cho người chị gái trông nom kể từ ngày đó. Vài ba năm ông lại về thăm quê chị một lần. Trong thời gian chờ quyết định nghỉ hưu, ông về xây ngôi nhà cấp bốn rộng rãi trên chính mảnh đất tổ tiên rồi chuyển về ở hẳn.

Bây giờ, ông cựu thượng tá công an suốt ngày đi đánh cá, nuôi chim, chơi cờ và uống nước chè xanh, râm ran cả ngày với xóm làng. Ông mở lớp dạy võ thuật cho đám trai làng trong vườn, dạy kèm cho đám học sinh nhỏ, tất cả đều miễn phí. Gặp lại ông mấy tháng trước, tôi thấy ông như trẻ ra ít tuổi. Bên ấm trà ông vẫn nhắc tôi nghe về câu chuyện ông cụ người Kẻ Sặt Hưng Yên chiều chiều ngồi giữa rừng đước Cà Mau đau đáu nhìn những đám mây bay về phương Bắc mà cảm thán: “Những đám mây trôi về quê tôi đấy!”

Ông thượng tá công an châm chén trà, xoay xoay trong tay, bảo: “Mình vẫn may mắn hơn nhiều người cậu ạ. Về quê nơi mình sinh ra và lớn lên, có họ hàng chòm xóm nó ấm áp lắm. Sống thêm dăm năm nữa rồi vui vẻ về với tổ tiên, nằm trong lòng đất mẹ, không phải vương vấn chi nữa.”

Về quê khi lớn tuổi tôi nghĩ, không phải là con đường tất yếu và duy nhất. Vẫn có những người tạo được cho mình cuộc sống vui vẻ, thú vị và hữu ích ở thành phố sau khi đã về hưu. Nhưng từ tâm thức, tôi tin rằng, quy cố hương sẽ luôn là niềm mong ước, là nỗi khát khao của những người con xa xứ, nhất là khi tuổi đã xế chiều.

Và tôi, mai kia tóc bạc rồi, tôi cũng sẽ về quê.

Quê hương hai từ giản dị mà thân thương. (Ảnh: internet)

 

Quê hương hai từ giản dị mà thân thương. (Ảnh: internet)

 Trở Lại Quê Hương

Tôi trở về một chiều hanh hao nắng
Dấu gót hài lấm tấm bụi đường xa
Đem lòng yêu ngọn Ấn với sông Trà
Nỗi xa quê vẫn mãi hoài thấp thỏm

Quê hương tôi nép bên dòng sông nhỏ
Mái nhà tranh khép bóng những hàng tre
Khói chiều lam rải xuống lối đi về
Gió nội đồng thơm lừng hương mái rạ

Làng tôi ở ruộng vườn xanh bát ngát
Nhà ông bà có mấy ngọn dừa cao
Hoa ngũ hương xanh đỏ khắp bờ rào
Đằng sau nhà hố bom bì bõm vịt

Làng tôi ở mỗi chiều khi gió vít
Sáo vi vu no gió những cánh diều
Đám trai làng thủ thỉ chuyện tình yêu
Làng bên kia có cô nàng xinh lắm

Làng tôi ở cạnh bên bờ xóm biển
Thuyền thúng chài trôi nổi khắp ven khơi
Nghe thoáng qua đâu đó tiếng ru hời
Giữa những hàng phi lao cần mẫn ấy

Tôi nằm đây nơi bờ đê ngày cũ
Mãi miết nhìn đàn chim mải miết bay
Mùi mặn nồng lồng ngực khiến hồn say
Đàn chiền chiện, cánh bướm vàng, tiếng nghé

Tôi nằm đây nhớ về ngày xưa cũ
Thời trẻ thơ bắt ốc với lội đồng
Đến mai này liệu biết có còn không?
Mai xa quê sẽ đau lòng lữ thứ…
(Huỳnh Minh Nhật)

Our Reader Score
[Total: 1 Average: 5]

Leave A Comment